Ngoài trời mưa đang rơi, chầm chậm.
Anh ngồi trong căn phòng, trên lầu cao tít.
Ngắm nhìn dưới kia, mặt đường nhựa bóng loáng đang đổ tí tách - trong ánh sáng trắng lành lạnh hắt xuống từ quán nhỏ.
Nhìn chiếc xe đẩy thắp đèn vàng, anh nghĩ. Giá giờ anh đang có một cốc cafe nóng, trong một không gian hơi kín, ấm ấm bởi đèn dây tóc, tay cặm cụi vẽ, đi chi tiết từng mẩu gỗ, rồi phủ lên một một lớp sương mờ, mờ đi ngôi nhà xa xa.
Gió ngoài hiên thổi vào, mang theo vị ẩm ướt và lạnh lẽo của cơn mưa.
Anh thấy mình nhẹ nhàng và thư thái.
Sự thật là, cơn mưa mang theo cảm xúc về những cơn mưa.
Thật nhiều cảm xúc, qua mỗi cơn mưa, chúng lại tăng thêm. Và, hòa vào nhau, đem lại nỗi niềm khó nắm bắt.
Quán nhỏ phía dưới đã tắt đèn.
Những bóng xe cô độc.
Anh vẫn ngồi đây, không cafe, đèn vàng.