Cái dở của việc hay đi là sự cô độc. Có lần nỗi buồn bỗng ập đến bất ngờ, người mệt nhoài chỉ muốn nằm một chỗ. Trước kia, mình cảm thấy hoàn toàn hài lòng và hạnh phúc với sự độc lập của bản thân. Sau mỗi lần đi, cái sự tha thiết muốn đi, sự chờ đợi, giục giã cho một chuyến đi mới khiến khoảng thời gian ở giữa như co lại, làm mình nhận ra mọi chuyện đã thay đổi. Có lẽ mình không còn thiết tha mấy với sự một mình ấy nữa. Và cảm xúc cô độc âm thầm hiển hiện lên như một điều tất nhiên, dù cho mình có nhận ra nó, thứ cảm xúc ấy vẫn ở lại mãnh liệt, rồi lẳng lặng chìm xuống thôi thúc bản thân được đi, để lần tiếp lại khiến mình trăn trở.