The power of words. The countryside. Remote. Secluded. The gentleness of an early morning when the mist has yet to lift, leaves and branches wet with dew.
Lying down, thinking. For some reason, memories and thoughts suddenly drift to the images, feelings, and scents of a faraway place — unclear, veiled in fog — like a remote region, evoking the words in Paustovsky’s writing. Hidden beauties, and the gentle words forgotten amidst tangled thoughts.
Maybe it all started from lying here thinking about the Thoreau excerpt in Jon Kabat-Zinn’s book?
Elusive, sinking into emotion, etched deep and dreamlike - and so, hard to recall, also hard to hold on to, hard to find the words to describe.
Sức mạnh của ngôn từ. Vùng quê. Xa xôi. Hẻo lánh. Cái dịu dàng của một sớm mai sương còn chưa tan, cành lá ướt nước.
Nằm nghĩ nghĩ. Vì sao đó chợt nhớ và nghĩ đến những hình ảnh, cảm giác, mùi hương của một chốn xa xăm, không rõ ràng, phủ trong sương mù, như một vùng hẻo hút, và gợi những từ ngữ trong văn Paustovsky. Những nét đẹp ẩn giấu, và ngôn từ dịu dàng bị bỏ quên trong các dòng suy nghĩ lộn xộn.
Chắc là bắt đầu từ lúc nằm nghĩ về đoạn trích Thoreau trong sách của Jon Kabat-Zin?
Khó nắm bắt, chìm vào trong cảm xúc, khắc sâu và mơ màng, nên khó để hồi lại, cũng khó để giữ lấy, khó để tìm lấy ngôn từ mà miêu tả.